vợ ơi anh sai rồi về bên cạnh anh đi

Quãng đường người ta đi tầm ba tiếng, anh và tôi mất 7 tiếng mới đến nơi vì cứ đi nửa giờ anh lại mệt quá phải nằm võng ở quán nước bên đường nghỉ, rồi đi toilet liên tục, đến nơi khám bệnh của thầy, anh chẳng còn đủ sức để nói, thì thào không ra hơi. Phong kế bên chẹt chẹt hộp quẹt vài cái nữa, lửa bấy giờ mới cháy rực, tôi nhanh tay phụ anh đốt giấy tiền vàng mã. Đốt xong hết, nhang thì vừa cháy quá nửa cây. Tôi định chờ cho nhang cháy hết thì vào nhưng Phong ở bên cạnh huých tay, nói: - Đi vào nhà. Tôi nhỏ giọng: "Kính Vợ đắc thọ" là điều nhắc nhau Nhớ vòng chung kết toàn cầu Nhì trời, nhất Vợ đứng đầu bảng A Vợ là Mẹ các con ta Thường kêu "Bà xã", hiệu là "Phu nhân" Vợ là tổng hợp : Bạn thân, Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền. Vợ là ngân khố, kho tiền Gửi vào nhanh, gọn rất phiền rút ra Vợ là Vua các loài hoa Toả hương thơm ngát, đậm đà, ngất ngây Văn án: Mơ và tỉnh. So sánh một chút có thể dễ dàng biết được sự khác biệt. Mơ à, sẽ là một buổi sáng ấm áp, nắng lên trên ngọn cây tươi đẹp chan hoà. Hai người sánh buớc cùng đi dạo trên lề công viên, bên cạnh có hồ nước lấp lánh ánh nắng vàng. Một người Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - (Chương 588) - Tác giả Lãnh Nguyệt Băng Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. materi pelajaran kelas 1 sd kurikulum merdeka. Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Chương 22 Lãnh Nguyệt Băng 03/04/2022 Dương Họa Y đứng dựa người vào khung cửa số nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen dần rời đi. - Thiếu... TIểu thư, người mau nằm nghỉ đi! Trời đang lạnh lắm! Người lại vừa mới làm cấp cứu xong... - Anh về đi! - Dương Họa Y lạnh lùng lên tiếng. - Nhưng... - Tôi tự lo được... Vất vả cho anh rồi... Trợ lí của Nhan Từ Khuynh đã bị hành động ban nãy của cô dọa sợ rồi nên anh chỉ có thể im lặng rời đi. Trông cô yếu đuối vậy thôi chứ một khi đã nổi giận thì giết người cô cũng không ngán. Giờ chỉ còn lại một mình bóng dáng lẻ loi bên cửa sổ. Một ý tưởng bỏ trốn chợt nảy lên trong đầu Dương Họa Y. Tính ra thì bây giờ chẳng phải cô đang được lòng ác ma của thành phố sao? Nếu một lần nữa cô bỏ trốn, may thì có thể thoát được nhưng nhỡ có bị tìm thấy thì cũng không có bị gì đâu nhỉ? Nhưng mà giờ có bỏ trốn thì cô cũng biết đi đâu được? Tiền thì không có, người thân cũng không... À khoan đã, hình như cô vẫn còn ba người chú nữa đang ở trong thành phố này. Nhưng làm sao để gọi cho họ cũng như đến nhà họ ở được đây? Hay cứ liều đi bộ đến hoặc đi nhờ xe ai được không nhỉ? Cơ mà cô còn ít đồ quan trọng ở trong căn biệt thự đó chưa lấy được... Nghĩ chán rồi Dương Họa Y mới quay trở lại giường đi ngủ. Nhưng cô ngủ cũng đâu có được yên? Mới được lúc, những cơn ác mộng lại ùa về khiến cô sợ hãi không ngủ được. Trong khi đó, đang ngủ ngon đột nhiên Nhan Từ Khuynh bị thức giấc giữa chừng. Linh tính của anh mách bảo có chuyện không hay đang xảy ra. Anh chợt nghĩ Hay cô ấy đang gặp chuyện gì rồi? Nhìn qua người con gái đang ngủ say bên cạnh, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường rồi nhanh chóng ra xe để đến bệnh viện. Anh không biết có một ánh mắt đang theo dõi mình từ xa... Đến nơi, Nhan Từ Khuynh vội vã chạy đến phòng của Dương Họa Y. Cô không gặp chuyện gì nguy hiểm nhưng những cơn ác mộng vẫn đang giày vò cô. Anh nhanh chóng đi vào ngồi cạnh cô, một bên tay nắm chặt lấy tay cô, một bên lau đi những giọt mồ hôi đang ướt đẫm trên trán cô. Mất một lúc sau cô mới bình thường trở lại. Đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn còn vương những giọt nước mắt. Nhan Từ Khuynh tự trách, trách bản thân đáng lẽ nên liều ở lại cạnh cô thì bây giờ cô không đến nỗi như vậy. Nếu ở lại anh sẽ âm thầm ở ngoài theo dõi rồi chờ cô ngủ anh sẽ đi vào ngồi cạnh trông cô. Anh lỡ quên mất cô ngủ hay bị gặp ác mộng nhiều... Sáng hôm sau tỉnh lại, Dương Họa Y đưa mắt nhìn quanh. Không có một ai. Vậy hôm qua ai đã nắm lấy tay cô chặt như vậy nhỉ? Bàn tay ấy to và ấm chứ không nhỏ và lạnh như cô. Mà thôi, không nghĩ nhiều nữa! Chuẩn bị bắt đầu kế hoạch thôi. Đũng như Dương Họa Y dự đoán, trợ lí của anh sẽ đến thăm và đem cháo cho cô. Chưa đợi anh ta nói gì, cô đã lên tiếng trước - Tôi nhờ anh một việc... được không? Anh chàng trợ lí hơi ngạc nhiên vì lần đầu anh thấy cô chủ động nói chuyện với anh như thế. Ngay sau đó anh liền vui vẻ hỏi lại cô - Tiểu thư muốn nhờ tôi việc gì ạ? - Phiền anh về... căn nhà đó lấy hộ tôi ít đồ... ở trong phòng của tôi được không?... - Phòng người... - Cái phòng cũ nhất ở trên gác ấy... chứ không phải... phòng của Nhan thiếu đâu... - À vâng... - Có một quyển sách ở trên bàn cạnh cửa sổ... một hộp bạc ở trong ngăn kéo cái bàn đó... và tấm ảnh tôi gác ở cạnh cuốn sách... anh đem chúng đến cho tôi nhé... - Dạ được ạ! Phiền tiểu thư chờ một lát ạ! Người cứ ăn cháo rồi uống thuốc trước đi nhé! - Tôi biết rồi... Anh chàng trợ lí tung tăng đến căn biệt thự đó. Anh cảm thấy rất vui khi lần đầu làm được việc cho thiếu phu nhân của mình. Anh nhanh chóng đi vào rồi lên phòng cô bảo. Nhưng vừa mở cửa ra anh đã giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trong đó. - Thiếu... thiếu gia... - Cậu lên đây làm gì? Đây là chỗ cậu được phép đến à? Mà tôi bảo cậu đem cháo cho cô ấy mà sao lại ở đây? - Nhan Từ Khuynh có chút khó chịu khi thấy anh ta ở đây. - Là... là thiếu phu nhân bảo tôi lên đây... - Cô ấy ra viện rồi hả? - Nhan Từ Khuynh chợt hốt hoảng. - Không... Thiếu phu nhân chỉ nhờ tôi về đây lấy ít đồ đem đến cho người... - À... Vậy cô ấy lấy những gì? - Dạ, một quyển sách, một tấm ảnh, với một chiếc hộp... Thiếu gia, cho phép tôi... - Vào lấy đi! Chắc cô ấy chỉ vị trí cho cậu rồi đúng không? Sau khi lấy được đồ rồi, trợ lí của anh vội vã chào anh rồi nhanh chóng đem đồ đến cho cô. Dương Họa Y lấy được đồ, cô vội giở ra kiểm tra. Bỗng mặt cô trở nên đen lại. Anh trợ lí đứng cạnh thấy vậy không rét mà run. - Tiểu... tiểu thư... Có chuyện gì ạ? - Không có gì... Cảm ơn anh đã giúp... Giờ anh về đi... Về còn làm việc... Ở đây tôi tự lo được... - Vậy... vậy tôi xin phép ạ! Đợi anh ta đi rồi, Dương Họa Y lúc này như trở về đúng con người cô 6 năm về trước. Gương mặt lạnh lùng, đầu đầy tính toán, hành động dứt khoát, và trái tim máu lạnh... Bạn đang đọc truyện trên [C]Là bạn hay [Em]là bè[Am7]Mình cùng nhau [F]lè nhè[C]Cho nhau câu [G]vè câu đối[C]Bạn ơi tôi đã say rồiKẻ thù ta là đờiBạn của ta là trờiĐêm nay buông trời ôm đấtVợ ơi anh vẫn chưa về...[C]Nếu anh không thật thà và [Em]lắm điêu ngoa bằng người ta[F]Em có cất [G]bước ra đi[C]Bước chân em ngày nào, [Em]nhói tim anh nhìn theo[F]Một xác lá rơi bên [G]hè... mùa đông tái [C]tê[C]Người về đây với anh[F]Về bên anh, [Em]về đây với căn nhà xưa [Am]êm đềm[F]vòng tay [C]và làn môi ấm ngày tháng [G]chờ mong[C]Người về đây với [F]anh, người yêu ơi[Em]thề xưa hãy trao lần [Am]cuối trong đời[F]Mùa đông đến bên hiên [G]rồi... về đây với [C] rượu hay là ngườiNgười bỏ ta thật rồiĐêm nay soi mình trong chénRượu ơi ta muốn quay vềLà rượu hay là ngườiNgười bỏ ta thật rồiĐêm nay soi mình trong chénVợ ơi! anh đã sai rồi... Danh sách hợp âm Click để tắt Chưa có bản Tab nào cho bài hát này 👋 Hợp âm này được đóng góp bởi thành viên Speed_Arts. Nếu bạn thích Hợp Âm Chuẩn và muốn đóng góp, bạn có thể đăng hợp âm mới hoặc gửi yêu cầu hợp âm. Hợp âm của bạn sẽ được hiển thị trên trang chủ cho tất cả mọi người tra cứu. Nếu bạn thấy hợp âm có sai sót, bạn có thể bình luận ở bên dưới hoặc gửi góp ý bằng nút Báo lỗi. Ngoài ra bạn cũng có thể chỉnh sửa hợp âm bài hát có sẵn và lưu thành phiên bản cá nhân bằng cách nhấn nút Chỉnh sửa hợp âm. Hôm sau, Dương Họa Y tỉnh dậy thì thấy giường bên cạnh đã trống nghĩ chắc là anh đã dậy sớm đi làm rồi nên cũng không mấy để nay tâm trạng khá thoải mái nên Dương Họa Y muốn về bên Nhan gia một vừa mới bước ra khỏi phòng thì lại chạm mặt anh đang đứng ở Em dậy rồi hả? - Nhan Từ Khuynh lúng túng Ừm...!Hôm nay anh không đến công ty à? - Dương Họa Y Nhìn anh với ánh mắt ngờ Anh bảo rồi, từ giờ anh sẽ không đến công ty hay đi công tác đâu công việc quan trọng hay cần thiết anh sẽ đều giải quyết ở nhà để có thể ở cạnh em nhiều cũng lo khi để em ở nhà một mình lắm! - Rồi sao anh lại đứng đây mà không vào trong? - Thì...!anh cũng vừa từ dưới bếp lên đây mà...!Anh định gọi em dậy...!Thôi, em dậy rồi thì mau đi xuống ăn sáng thôi nào! Dứt lời, anh nắm lấy tay cô kéo vào bàn ăn, nhìn hai bát súp trên bàn, Dương Họa Y bỗng có dự cảm không Từ Khuynh hào hứng nói với cô - Hôm nay anh dậy sớm nấu cho em bữa sáng đấy! Em thấy thích không? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Chuyện gì đã khiến cho Nhan đại thiếu gia lại đích thân dậy sớm vào bếp nấu bữa sáng cho vợ mình vậy? - Ờm...!anh nấu đây hả? - Đúng rồi! Em mau ăn thử đi! Nhìn đôi mắt đầy sự khẩn nài của anh mà Dương Họa Y đành cầm thìa lên ăn thử một Khụ...!Cô bỗng ho nhẹ một cái làm anh sốt Em sao vậy? Đồ ăn không ngon sao? Dương Họa Y lắc phải nó không ngon mà là cực kì không có điều kiện nên anh đổ hẳn nửa lọ muối vào hay sao vậy? - Không...!ngon lắm...!- Dương Họa Y cố nở một nụ Em nói thật đi! - Ngon thật mà! - Không có! Ngon mà sao em lại nhăn mặt như vậy? Chắc chắn là không ngon rồi! - Đâu có! Tôi thấy ngon mà! Anh ăn thử miếng này! Cô xúc một thìa rồi đút cho đầu Nhan Từ Khuynh còn đang thấy vui khi được cô đút cho ăn như giây sau anh cũng phải nhăn nhó khi ăn một miếng Thôi bỏ! Anh dẫn em đi ăn món khác ngon hơn! - Đi đâu? - Đi ăn quán chứ sao? - Nhà không thiếu đầu bếp! - Nhưng anh thích đưa em ra ngoài nhiều hơn! - Vậy về Nhan gia đi! - Em nói sao? - Nghe thấy cô muốn về bên đó, Nhan Từ Khuynh có chút không Về Nhan gia! - Dương Họa Y lặp Em muốn về đó để làm gì? - Thăm bố Thôi được rồi! Thay đồ đi rồi anh đưa em qua Từ Khuynh không muốn đưa cô về đó chút vì cô muốn nên anh cũng chỉ đành chiều theo ý lúc sau, Dương Họa Y đi lần nữa cô khiến cho anh phải sững tóc hạt dẻ thường ngày hay buông xõa nay được túm gọn lên nhờ chiếc sunchies màu chiếc áo khoác dạ dài màu sữa phủ lên chiếc váy đen xòe liền chân nhỏ đeo đôi giày thể thao màu Từ Khuynh hơi khẽ nhíu mày khi nhìn xuống đôi giày Họa Y, em không đi được giày cao gót à? Dương Họa Y vừa xuống đến nơi anh đã Hả...!À không thích mấy đôi đó tôi thấy thật màu mè lại còn dễ bị đau chân anh dặn này...!Lát nữa về bên đó...!em đừng xưng hô như vậy được không? - Không phải tự Từ Khuynh nghe cô nói như vậy cũng an tâm phần liền dẫn cô ra tay mở cửa, một tay che trên đầu để cô không bị va đầu vào xe sau đó cẩn thận cài dây an toàn cho động mà người khác cho là bình thường và nên làm này lại khiến cho trái tim nhỏ bé lại lần nữa loạn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng dáng vẻ đáng yêu này của cô, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi mới quay qua bên kia để lái Họa Y như người mất hồn trước những hành động này của trên đường đi cô chỉ im lặng cúi đầu vân vê chiếc túi xách, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa kính ngắm những dãy Từ Khuynh ngồi cạnh cũng thỉnh thoảng lại liếc sang ngắm thực sự bị dáng vẻ đáng yêu này thu phục mất chiếm hữu càng ngày càng cao chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh mãi cô im lặng, nhiều lần anh định lên tiếng nhưng biết nói chuyện gì bây giờ? - Họa Y...!- Hả...!Có chuyện gì thế? - Ờm...!Em muốn ở đó bao lâu? - Ở đâu? Ở Nhan gia hả? - Đúng rồi! - Hết buổi sáng Vậy chiều anh đưa em đến khu trung tâm giải trí nhé? - Cũng được...!- Hay anh đưa em đi mua sắm nhé? Tối về nghỉ ngơi rồi mai đi sau cho khỏe nhé? - Tùy À, hình như chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật nhỉ? Em muốn đi du lịch chỗ nào nào? - Cái đấy tính sau tình cảnh hiện tại, không nên đi thì hơn...!Bỗng chuông điện thoại vang của anh vang lên cắt ngang cuộc nói Họa Y không biết ai gọi nhưng thấy gương mặt anh vui vẻ lắm, lại còn gật đầu liên tục, lời nói có phần thân thiết, dịu lòng cô tự dưng nổi lên cảm giác khó chịu nhưng cô vẫn giữ im lặng rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.. Cô mắng nhiếc anh bằng lời lẽ nặng nề “Đồ tâm thần!” Cô dùng sức đẩy tay của anh ra, cô không muốn ở nơi này dây dưa với anh, nhưng với sức mạnh khá lớn của anh, căn bản là cô không thể thoát ra, chiếc cằm trắng nõn của cô đã bị anh làm cho đỏ lên. Anh mở miệng châm chọc “Chậc chậc, tôi sờ một chút cũng không được sao, chỉ có Hạ Huy Thành thì mới có thể chạm vào tất cả sao? Vậy thì tôi phải làm một chút gì đó mới được”. Anh thả tay đang nắm lấy chiếc cằm của cô ra, nhưng tay vẫn đặt ở bên trên quần áo trước ngực cô. Anh dùng sức kéo mạnh, quần áo mỏng manh được mặc ở nhà của cô đã biến thành một khối vải vụn. Trên ngực của cô mấy vết hôn cùng với dấu tay đỏ tươi làm chướng mắt anh. Tối hôm qua, anh chờ đợi cô cả đêm. Nhưng còn cô thì lại ở bên cạnh cùng với Hạ Huy Thành ân ái suốt đêm. Anh ghé lại gần gương mặt của cô, điều chỉnh ghế xe ngả về phía sau, anh ép sát vào người cô, anh dùng sức bóp chặt lấy cổ của cô, đôi mắt đỏ lên “Dương Họa Y, không phải miệng cô luôn luôn nói các người không có phát sinh chuyện gì sao? Được, vậy cô nói cho tôi biết đây là cái gì? Những cái này là cái gì?” Bị bóp cổ đến khó thở, cả khuôn mặt Dương Họa Y đỏ bừng lên, cô vô cùng sợ hãi, sức lực của người đàn ông này quá lớn, khiến cô cảm nhận được hình như anh muốn giết mình. “Dương Họa Y, cô là người của tôi, mẹ kiếp, cô lại đi ra ngoài có quan hệ nam nữ bất chính với người khác, cô có nhớ rằng là cô là người của tôi hay không?” Nhan Từ Khuynh cảm thấy bản thân mình đang phát điên. Anh chưa bao giờ nghĩ tới người phụ nữ anh vứt bỏ bên cạnh mình này, người không có một sự quan tâm nào dành cho anh, lại đi yêu một người đàn ông khác. Bỗng nhiên, Nhan Từ Khuynh buông ra thả cổ của cô ra, nắm lấy hai tay cô bắt chéo rồi đưa lên đỉnh đầu cô, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô. Trái lại, anh càng điên cuồng thì càng làm cho cô bình tĩnh hơn, cô mỉm cười, trong đôi mắt chứa đựng nước mắt lấp lánh “Nhan Từ Khuynh anh biết không? Tôi cũng đã từng rất kinh tởm bộ dạng này của anh. Biết rõ anh đã chạm qua không dưới một người phụ nữ, tôi lại không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng sự chiếm hữu của anh”. Anh giật mình, nhìn lại những hành động mình đã làm. Cô rút tay của mình ra, sau đó xoa nhẹ lên khuôn mặt của anh “Có phải bây giờ anh cảm thấy rất kinh tởm, rất bất lực, rất tức giận có phải hay không? Tôi thường xuyên cảm thấy như vậy”. Nhan Từ Khuynh bắt lấy bàn tay ngọc ngà kia, đưa lên môi anh hôn lên một cái. Khóe môi của anh cong lên, ánh mắt quỷ dị cực kỳ đáng sợ “Hóa ra cô vẫn luôn cảm thấy tôi dơ bần? Không sao, mặc dù trong hai chúng ta ai cũng không còn sạch sẽ nữa, nên cũng không cần ghét bỏ như thế nữa”. Đôi mắt cô rưng rưng nước mắt, cô khẽ lắc đầu “Chúng ta không giống nhau”. “Không giống nhau sao, cô nói không tính”. Nhan Từ Khuynh hoàn toàn bị cô làm cho tức giận, xé rách lớp áo trên người cô, kéo quần ngủ cùng với quần lót của cô xuống phía dưới mắt cá chân của cô. Anh sờ lên môi của chính mình, lạnh lùng nói ra hai câu “Lấy lòng tôi. Nếu không tôi sẽ ném cô ra bên ngoài với bộ dạng như thế này”. Lấy lòng, cách thức thấp kém nhất để nịnh nọt người đàn ông. Dương Họa Y kinh ngạc nhìn anh, nhưng cô lại phát hiện ánh mắt anh không giống như là đang nói đùa. “Không tin sao? Vậy chúng ta có thể thử một chút”. Anh nở một nụ cười lạnh lùng, giống như quỷ Satan từ địa ngục, trên tay anh nhấn khóa điều khiển cho cửa kính xe hạ xuống. "Chát" - một cái tát giáng xuống má cô, làn da trắng nõn hiện lên dấu tay - "Cô dám lợi dụng tôi say rồi ngủ với tôi sao, đồ gái điếm".Cô cũng đâu biết vì sao mình lại ở trên giường anh, khi tỉnh dậy đã thấy mình trần trụi nằm trong lòng anh, toàn thân đỏ chót dấu hôn, cử động một chút sẽ đau đến mức chết đi sống lại."Bị tôi nói trúng tim đen hay sao mà không trả lời?" - anh cúi xuống, bóp chặt lấy cằm cô, hơi thở nóng bỏng phà vào mặt cô, tàn nhẫn không đáp, một chữ cũng chẳng nói. Cô giải thích anh có nghe không? Không, anh có bao giờ nghe cô đâu, chỉ nghe lời cô phát hiện cô ta cho người ám sát anh, vì sợ anh gặp nguy hiểm, cô liền nói anh nghe, nhưng đổi lại là gì, cô bị anh đánh không thương cô ta nói với cô, cô ta ở bên cạnh ở để trả thù chỉ vì anh khiến anh trai cô ta mất đi công việc, khiến nhà cô ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn, khiến mẹ cô ta không có tiền chữa bệnh, cô nói cho anh biết, anh không có làm rõ mọi việc, liền sai người luân phiên đánh cô trong vòng hai cô ta bị sảy thai, nói với anh là bị cô hãm hại, anh tức giận, sai người giết chết cả nhà cô nằm trên giường anh, cũng là do cô ta bày mưu tính kế, nhưng anh không biết, cô có nói với anh, anh cũng đâu có tin. Cô ngứa đôi mắt trong như nước nhìn anh, cười nhạt nhẽo - "Tôi với anh lấy nhau đã 2 năm, quan hệ có gì sai"."Uống thuốc tránh thai rồi cút khỏi mắt tôi" - anh ném lọ thuốc tránh thai vào người cô, trước khi đi rút từ trong tập văn kiện một tờ giấy, đặt trên đầu đi rồi cô mới khóc, từng giọt nước mắt cứ thế chảy xuống, cô đưa tay lên sờ bên má bị anh đánh, lòng đầy chua xót. Trước khi lấy cô, anh điên cuồng theo đuổi cô, nói sẽ yêu cô cả một đời, chăm sau cô cả một kiếp, nhưng đâu có, hằng ngày anh chỉ biết đối xử thật tốt với cô ta, còn cô thì bị đánh đập đến mấy lần đều nhập viện trong tình trạng hôn lau nước mắt, ký vào đơn ly hôn, lọ thuốc tránh thai đã bị cô ném vào thùng rác. Cô không uống, cô muốn mang cốt nhục của anh. Cuộc hôn nhân ấy đối với cô là lỗ vốn, vậy nên phải bù đắp cho cô thứ gì đó đúng không?Cô lặng lẽ rời khỏi thành phố A...Ba tháng sau cô đi khám, bác sĩ nói cô đã mang thai, cô vui không tả siết, nhưng bác sĩ lại nói, tử cung của cô không hợp mang thai, đợi đứa bé lớn lên cô sẽ gặp nguy hiểm, khuyên cô nên bỏ đứa bé. Cô không chịu, khó khăn lắm mới có được đứa bé này, dù anh không nhận nhưng nó vẫn là con có, cô phải giữ. Bác sĩ không làm cô thay đổi ý định được, chỉ dặn dò vài câu rồi kê thuốc cho tháng tiếp theo, không biết vì sao anh biết được cô sắp hạ sinh, liền đến bệnh giây phút cô đấu tranh cùng tử thần, bác sĩ hỏi anh - "Giữ mẹ hay đứa trẻ?". Anh đáp khômg chút do dự - "Đứa trẻ".

vợ ơi anh sai rồi về bên cạnh anh đi