vợ tôi là quận chúa
Sau khi bữa tiệc kết thúc, cả bọn quyết định ra Đảo Bora Bora ở Pháp chơi ngay buổi tối đó, ai nấy cũng có nụ cười trên môi, người tụi nó yêu quý nhất là Tuyết Nhi đang ở đây, riêng hắn là vui nhất, vui vì nó đã và đang ở bên hắn như bây giờ, liệu tình cảm của họ, còn gì bất trắc không?_Nhi à, tui
Lúc đó là năm 1998, bà xã tôi vừa đoạt giải Á khôi thành phố Hải Phòng, người có đôi mắt đẹp nhất. Năm 1999, khi vợ tôi 19 tuổi, chúng tôi tổ chức đám cưới. Lúc đó tôi đã trải qua nhiều mối tình rồi, nhưng đối với tôi, Ngân là mối tình đầu. Về làm dâu trong gia đình, Ngân rất áp lực vì cô ấy biết trong nhà rất mong có cháu trai.
Thời vua Hê-rô-đê cai trị miền Giu-đê, Ông Da-ca-ri-a; vợ ông là Ê-li-sa-bét là người công chính trước mặt Thiên Chúa, sống đúng theo mọi điều răn và mệnh lệnh của Chúa, không ai chê trách được điều gì. Nhưng họ đã già mà không có con, vì bà Ê-li-sa-bét là người hiếm hoi. Chuyện xảy ra trong lúc ông đang lo việc tế tự trước nhan Thiên Chúa.
Bên cạnh sự nghiệp ca hát thành công, Tuấn Hưng còn được nhiều người ngưỡng mộ khi có một gia đình hạnh phúc bên vợ đẹp và 3 con ngoan ngoãn. Mới đây trên trang cá nhân của mình, nam ca sĩ đã thu hút sự chú ý của mọi người khi đăng tải hình ảnh bên con gái cưng cùng chú thích tiết lộ cô bé chính là
Đầu năm 2003, chúng tôi quyết định về quê ở miền Trung ăn Tết cổ truyền. Trên chiếc xe nhỏ 5 chỗ ngồi, ngoài tài xế, có vợ chồng tôi và vợ chồng người con thứ hai của chúng tôi. Như mọi người đều biết, quốc lộ số 1 ở VN là con đường chạy từ nam ra bắc.
materi pelajaran kelas 1 sd kurikulum merdeka. Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 13/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 13/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Tác giả Hổ Đầu Miêu Diện Thể loại Sủng, Hài Hước, Cổ Đại Đêm đen gió lộng, thật hợp để đi giết người. Tuy rằng tôi không định giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xuống tay’. Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, tôi cười thầm một tiếng rồi luồn tay qua cửa sổ, mò mẫm tới bên cạnh cửa. May mắn là khoảng cách giữa cửa sổ và cửa chính không xa. Chỉ một lát sau, đã mò thấy chốt khóa, tôi vội vàng kéo. Hì hì, quả nhiên lần nào cũng đúng. Kiễng nhẹ đầu ngón chân bước tới, tôi khẽ khàng dùng hai tay đẩy cánh cửa ra, “Cót —— két ——” Tiếng trục cửa vang lên khiến cả người tôi giật bắn, ngay lập tức vội vàng giữ nó lại. Chết tiệt, ngày mai nhất định phải nhớ tra chút dầu vào cái trục này. Nín thở, tôi chột dạ liếc nhìn xung quanh lần nữa, tốt lắm, ngoài vài cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi ngoài kia thì chẳng còn gì khả nghi. Cứ tiếp tục thế nhá, sắp đạt được mục đích rồi. Trong phòng tối đen như mực, dù có giơ tay lên cũng chẳng thấy được ngón tay. Nhưng không sao, tôi đã quá quen với cách bố trí của căn phòng này rồi, sờ soạng một lát, tôi đã tiếp cận được với mục tiêu’. Tao ngóng bọn mày lâu lắm rồi đó nha. Lòng vui mừng khôn xiết, tôi đắc ý đặt một chân lên bệ, còn tay thì hướng về phía mục tiêu. Ai! Ai đang lén lút ở phòng bếp đấy??!! Tôi lập tức đứng hình. Không sai, nơi tôi tiến vào chính là phòng bếp, và mục tiêu mà tôi nói đang nằm ngay trong cái nồi trên bếp lò kia… Chính là mấy chiếc bánh bao táo đỏ. Nhưng xem ra, kế hoạch của tôi giờ bị phá hư rồi. Không được, đầu tiên cũng phải biết kẻ phá đám là ai đã, thì mới có thể tìm ra phương pháp để đối phó ngược với người ta. Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng quay đầu lại. A —— Ra là hắn. Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 28-2 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 34-2 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Tổng hợp Chương Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa “update 13/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐
Nội dung truyện Vợ Tôi Là Công ChúaNàng công chúa 14 tuổi đến từ một hành tinh con người được sinh ra từ "cây" kể cũng lạ nhỉ. Mà nàng ấy còn có phép thuật nữa sống trong thế giới của người địa cầu, liệu nàng ấy có quen không, có thích nghi không?Và khi nhìn thấy những cái cây mang đầy trái ngọt, liệu nàng có nghĩ người địa cầu cũng được sinh ra từ cây giống như người của hành tinh nàng không?Hãy cùng phiêu lưu cùng " Vợ Tôi Là Công Chúa"!
Trăng lên cao, một đêm giết người. Tuy rằng ta không phải là muốn giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xuống tay. Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, ta cười thầm một tiếng. Rồi đưa tay vươn qua cửa sổ, hướng đến chỗ cạnh cửa mò mẫm. May mắn là cửa sổ cách cửa vào không quá xa, chỉ một lát sau, đã mò thấy khóa chốt, ta vội vàng kéo. Hì hì, quả nhiên lần nào cũng đúng. Kiễng nhẹ đầu ngón chân bước tới, nhẹ nhàng ta lấy hai tay đẩy cửa, "Cót - két -" tiếng trục cửa chuyển động khiến cả người ta giật bắn, ngay lập tức ta vội giữ cửa lại. Không tốt, ngày mai nhất định phải nhớ lau chút dầu mỡ vào trục. Nín thở, ta chột dạ lại hướng bốn phía liếc nhìn, tốt lắm, ngoài mấy cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi thì không có bất cứ gì khả nghi. Cứ thế đi, ta sắp đạt được mục đích rồi. Trong phòng một màu tối đen, đưa tay không thấy được cả năm ngón. Nhưng không sao, ta đã quá quen với cách bố trí của phòng này rồi, sờ soạng một lát, ta đã tiếp cận được đến nơi có mục tiêu. Mày là làm ta chờ lâu lắm đó nha. Trong lòng mừng vui khôn xiết, ta đắc ý đưa chân nhảy lên bệ, hai tay hướng mục tiêu đánh tới. "Ai! Ai đang ở phòng bếp lén lút??!!" Ta lập tức đứng hình. Không sai, nơi ta tiến vào chính là phòng bếp, và mục tiêu của ta, nằm ngay trong cái nồi phía trên bếp lò kia... là mấy chiếc bánh bao táo chín. Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của ta đã bị phá hư rồi. Không được, trước tiên phải biết rõ đối phương là ai. Nghĩ thế ta nhẹ nhàng quay đầu lại. Hô - Ra là hắn. "Nhị sư huynh, là ta là ta!" Ta vội hướng hắn làm rõ thân phận của mình. "Ồ ~ ra là sư muội, ta còn tưởng rằng -" Nhị sư huynh cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi, không dám thốt ra hết câu. Nhị sư huynh vốn không chỉ là người có cái đầu gỗ, mà còn chẳng giỏi nổi việc gì, võ công tuy rằng cao, nhưng lại cực kỳ sợ quỷ thần. Mỗi lần đến ngày mười bốn trăng khuyết, hắn đều võ trang đầy đủ phòng thân, khắp người đeo đầy kiếm gỗ đào trừ quỷ. Có lẽ nguyên nhân hắn nãy giờ không hề tức giận ta. cũng là vì biết ta không phải quỷ. "Nhưng sư muội, ngươi ở đây để làm gì?" Nhị sư huynh cầm chiếc đèn lồng, hướng khắp nơi trong phòng soi rọi để xác định có thật an toàn. "Ta..." Không tốt, chẳng lẽ đem việc mình muốn trộm bánh bao nói ra cho hắn biết, tùy tiện ta bịa một lý do, "Tới bắt chuột, ngươi cũng biết đấy, phòng bếp mà có chuột thì rất nguy." "Có cần ta giúp không?" Dù nói thế, nhưng Nhị sư huynh như chẳng muốn giúp ta, chỉ hồi hộp chờ đợi câu trả lời. "Không cần không cần, chuyện nhỏ nhặt thế này mình ta cũng được rồi." Ta vội vàng cự tuyệt. "Cũng đúng, cũng đúng." Nhị sư huynh lại nhẹ nhàng thở phào, quả là chẳng tình nguyện đây mà, hắn đang muốn xoay người bỏ đi nhưng vẫn ngượng ngùng nói, "Vậy sư muội cố lên." "Nhất định, nhất định rồi." Ta gật gật đầu thúc giục hắn nhanh đi đi. Chờ bóng đèn lồng đã xa, ta mới thả lỏng chính mình. Quay đầu nhìn mấy cái bánh bao trong nồi, lại vuốt vuốt tay áo, các ngươi, đêm nay không thoát khỏi ta. Vừa đưa hai tay hướng mục tiêu đánh tới. "Sư muội! Sư muội! Ta quên nói cho ngươi biết!" Ta lại đứng hình lần hai. "Nhị sư huynh có chuyện gì vậy?" Khốn khổ nhếch khóe miệng hướng Nhị sư huynh mỉm cười. "Vừa rồi sư phụ nói ta tới bảo ngươi đi tìm hắn, mà ta quên mất." Nhị sư huynh gãi gãi đầu ngây ngô cười. "Sao, sư phụ tìm ta có chuyện gì thế?" "Việc này..." Nhị sư huynh lại xấu hổ gãi gãi đầu, "Ta, ta quên mất rồi." Vốn biết ngươi đầu gỗ không có trí nhớ mà, nhất là lại vừa trải qua một phen sợ hãi. "Vậy à." ta vờ tỏ ý đã hiểu, nhưng tâm trí thì vẫn đang xoay quanh mấy cái bánh bao kia, "Một lát nữa ta sẽ đi tìm hắn, đợi sau khi xử lý xong lũ chuột này đã." "Được rồi." Nhị sư huynh gật gật đầu, nhưng vẫn đứng ở cửa chưa chịu đi. "Cái này..." ta cố nén giận trong lòng, tươi cười hỏi, "Không biết Nhị sư huynh còn có chuyện gì?" "Không có gì, chỉ là.." Nhị sư huynh nhìn nhìn ta, nghi hoặc hỏi, "Chẳng biết tại sao sư muội bắt chuột lại cần phải có tư thế này?" "A?" Nghe hắn hỏi như vậy, ta mới cúi nhìn lại mình. Chân phải thì đặt lên trên bếp lò, tay áo được vuốt cao, hai bàn tay thì như móng vuốt sói đang vươn trên mấy chiếc... bánh bao táo chín. Tư thế này quả thật cùng với tư thế rình bắt chuột là hoàn toàn khác xa nhau. "Nhị sư huynh, " trí óc còn chưa kịp thông, ta bắt đầu nói nhăng nói cuội, "Ngươi có biết, cái gì gọi là người sợ ba phần quỷ, quỷ sợ bảy phần người không..." "Ừ?" Nhị sư huynh nghe thấy ta nhắc đến chữ quỷ, lại bắt đầu nuốt nước bọt, nhưng vẫn giả bộ điềm tĩnh hỏi. "Ở trong bếp này vốn tràn đầy âm khí, nếu ta không dùng tư thế này để giương oai với quỷ, chỉ sợ là không tốt thôi." Ta vừa nói vừa lim dim đôi mắt, khuay tay nhấn mạnh cho thêm phần không khí. "Sư muội nói không sai." Nhị sư huynh sớm đã cứng đơ cả người, tay cầm lồng đèn bắt đầu run lên, nhưng vẫn giả bộ hiểu rõ, "Ta vừa rồi còn tưởng lầm sư muội vào đây để trộm bánh bao trong nồi chứ, thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử." "Thế nên..." Ta bắt đầu ám chỉ ngầm hắn đừng tiếp tục quấy rầy ta nữa. "Vậy ta đến chỗ sư phụ trước." hắn tựa hồ cũng không phải quá ngu dốt, hai tay ôm quyền, "Sư muội bảo trọng." Thấy ta gật gật đầu, hắn liền quay người bước vội, so với lúc tới còn muốn nhanh hơn, chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần này ta không dám vội vã hành động nữa. Quả nhiên, không lâu sau hắn lại quay lại, bất quá lần này hắn biết đứng cách cửa tới hai thước, không dám loạn động thêm. Ta tiến ra phía trước, dựa vào khung cửa chăm chú nhìn hắn. "Sư muội, ta nhớ ra rồi." Nhị sư huynh vừa nói vừa chột dạ hướng phía sau ta nhìn ngó, "Sư phụ là tìm ngươi hỏi về việc chậu hoa lan." "Hoa lan?" Ta ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một tháng trước, trước khi sư phụ ra khỏi cửa đã cố ý dặn dò ta kỹ lưỡng phải chăm sóc thật cẩn thận chu đáo chậu hoa lan hắn mới mua, mà ta lúc ấy lời vào tai này lại ra tai kia, không lưu lại chút gì. Sư phụ vừa đi ta liền hoàn toàn quên mất, tháng này đến ngay cả bộ dạng hoa ra sao ta cũng không biết. Lần này chết chắc rồi. Ngay lập tức đầu ta đeo một mảnh đen kịt, sắc mặt so với Nhị sư huynh còn tái xanh hơn. "Sư muội, lời ta đã truyền rồi, ta đi trước đây." Nhị sư huynh không chú ý đến biến đổi của ta, hai tay ôm quyền, hướng ta hành lễ rồi nhanh chân bỏ chạy. "Chậm đã!" Ta vội gọi rồi sống chết ôm chặt lấy lưng hắn, kiên quyết nói "Ta và ngươi cùng đi tìm sư phụ." "Nhưng mà sư muội..." cái đầu gỗ này nhiều lúc lại nhớ dai ghê, "Còn chuột trong phòng bếp..." Thật sự là không biết sao cái kẻ nãy giờ chỉ biết trốn quỷ còn có mặt mũi mà nói lời này. "Thế ngươi cho rằng nó vẫn còn đứng ở đó chờ bị tóm, khi ta và ngươi nói chuyện lâu như vậy sao, thế nhị sư huynh vào bắt đi." Ta tức giận nói, rồi xuyên qua sân trước phòng bếp hướng sảnh chính đi tới. "Chậm đã!" Lần này đến phiên Nhị sư huynh gọi ta, "Ai, Sư muội, ta và ngươi cùng đi tìm sư phụ thôi." Rõ ràng là sợ quỷ chết đi được, mà còn làm bộ như nguyện sinh tử có nhau, da mặt đúng là dày mà. Trên đường đi thấy bộ dạng ta u sầu, Nhị sư huynh ngữ khí nhẹ nhàng giả bộ an ủi, "Sư muội ngươi đừng lo lắng, sư phụ sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà trách phạt nhiều đâu." Miệng thì nói như thế, nhưng đoán không chừng lòng hắn thì giờ đang nghĩ "Lần này sư muội nhất định cũng bị sư phụ mắng chết." đấy chứ. Ta không trả lời hắn, chỉ cúi đầu lo lắng chuẩn bị cho cuộc đối thoại với sư phụ lát nữa. "Sư phụ là một người rất hòa nhã, sẽ không làm khó ngươi đâu." Nhị sư huynh vẫn không biết mình đang bị bỏ lơ, hăng say độc thoại, "Hơn nữa chậu hoa lan cũng không sao cả, ta xem qua rồi, rất tốt. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần hướng sư phụ nũng nịu một chút, hết thảy đều sẽ không có việc gì..." Rất nhanh, ta cùng Nhị sư huynh đã đến trước cửa sảnh chính. Ngẩng đầu nhìn vào, đã thấy sư phụ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lim tốt nhất, mặt chuyển sắc xanh. Đứng ở bên cạnh là Đại sư huynh, vẫn như thường ngày mang một bộ dạng lạnh lùng không biểu cảm. Bầu không khí đặc biệt nghiêm túc, chỉ một chậu hoa lan thôi mà, có cần phải như vậy không. Ai, chết thì chết. Cố nặn ra khuôn mặt rầu rĩ nhất, ta chầm chậm tiến vào trong sảnh, quỳ xuống nhỏ giọng nói "Đồ nhi bái kiến sư phụ". Sư phụ hừ một tiếng, một lúc sau, mới mở miệng run giọng hỏi, "Ngươi xem xem đây là cái gì!" Ta ngẩng đầu nhìn từng cơ thịt đang co giật trên gương mặt sư phụ, rồi lại nhìn sang cái dị vật hắn chỉ vào. Chỉ thấy ngoài một cái chậu sứ men xanh hảo hạng mà mặt ngoài đã bị che kín bởi bụi, ngoại trừ mấy cái cuống Diệp hành đã muốn chết héo, còn lại đều không còn gì, sắc mặt của ta lập tức chuyển xanh. Nhị sư huynh, đây là chậu hoa lan "Không sao cả" như ngươi nói sao?!
Đêm đen gió lộng, thật hợp để đi giết người. Tuy rằng tôi không định giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xuống tay’. Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, tôi cười thầm một tiếng rồi luồn tay qua cửa sổ, mò mẫm tới bên cạnh cửa. May mắn là khoảng cách giữa cửa sổ và cửa chính không xa. Chỉ một lát sau, đã mò thấy chốt khóa, tôi vội vàng kéo. Hì hì, quả nhiên lần nào cũng nhẹ đầu ngón chân bước tới, tôi khẽ khàng dùng hai tay đẩy cánh cửa ra, “Cót —— két ——” Tiếng trục cửa vang lên khiến cả người tôi giật bắn, ngay lập tức vội vàng giữ nó lại. Chết tiệt, ngày mai nhất định phải nhớ tra chút dầu vào cái trục này. Nín thở, tôi chột dạ liếc nhìn xung quanh lần nữa, tốt lắm, ngoài vài cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi ngoài kia thì chẳng còn gì khả nghi. Cứ tiếp tục thế nhá, sắp đạt được mục đích rồi. Trong phòng tối đen như mực, dù có giơ tay lên cũng chẳng thấy được ngón tay. Nhưng không sao, tôi đã quá quen với cách bố trí của căn phòng này rồi, sờ soạng một lát, tôi đã tiếp cận được với mục tiêu’. Tao ngóng bọn mày lâu lắm rồi đó nha. Lòng vui mừng khôn xiết, tôi đắc ý đặt một chân lên bệ, còn tay thì hướng về phía mục tiêu. Ai! Ai đang lén lút ở phòng bếp đấy??!! Tôi lập tức đứng hình. Không sai, nơi tôi tiến vào chính là phòng bếp, và mục tiêu mà tôi nói đang nằm ngay trong cái nồi trên bếp lò kia… Chính là mấy chiếc bánh bao táo đỏ. Nhưng xem ra, kế hoạch của tôi giờ bị phá hư rồi. Không được, đầu tiên cũng phải biết kẻ phá đám là ai đã, thì mới có thể tìm ra phương pháp để đối phó ngược với người ta. Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng quay đầu lại. A —— Ra là hắn.
Sau khi lão Bạch Đái rời đi một ngày —— Thứ lỗi cho tôi Diệp Nhi, để tôi mạo muội dùng cái tên này gọi cha cô đi —— Tôi chính thức nói với Hùng Thập Đại việc tôi và quận chúa cũng sẽ rời khỏi. Lại chẳng ngờ tới, cũng kể từ lúc đó hắn cứ quấn quýt lấy tôi không rời, nhưng chung quy vẫn chẳng thể hiểu nhau, bởi suy nghĩ của tôi và hắn khác nhau hệt như của gà với vịt. “Thanh kiếm này rất nặng phải không?” Quận chúa hỏi, trên gương mặt nàng có nét lo âu. Tôi lắc đầu, tiện đà thở dốc một hơi “Không nặng… chút nào cả.” Sau khi nói ra miệng rồi, chính tôi cũng cảm thấy nó quả thực quá nặng. Thanh kiếm này suốt cả sáng cứ đè nặng trên lưng tôi. Trước khi đi, Hùng Thập Đại đã tặng nó cho tôi và nói rằng, đây chính là quà kết bái của người làm ca ca như hắn. Có ba công dụng, thứ nhất có thể làm vật sau này giúp nhận lại nhau, tuy tôi không hiểu, cái mặt này của tôi thì có gì khó nhớ để không nhận ra được nhỉ, mà còn phải cần dùng đến một thanh kiếm làm vật xác nhận thân phận tôi; Hai là, nếu tôi và quận chúa trên đường có gặp được bằng hữu, thì khi thấy thanh kiếm này của Hùng Thập Đại, bọn họ cũng sẽ chẳng làm khó dễ; Ba là, có thể dùng để phòng thân. Đối với cái công dụng phòng thân kia, tôi thực hoài nghi vô cùng, thanh kiếm này riêng về chiều dài thôi cũng đã cao đến eo tôi, khẳng định phải nặng tới vài chục ký. Chỉ sợ trước khi chúng tôi “trên đường gặp được bằng hữu”, thì tôi cũng đã bị thanh kiếm này đè chết rồi. Chính là, khi Hùng Thập Đại giao kiếm này cho tôi, rõ ràng tôi còn nhìn thấy hắn cầm kiếm khua vài vòng Vún vút’… Thật đúng là chỉ có thể nói, người với người khác biệt mà ~ “Không bằng chúng ta tới gốc cây kia nghỉ ngơi lát đi.” Quận chúa móc khăn tay nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng giúp tôi lau đi mồ hôi trên trán. Tôi thật sự cũng chẳng thể gắng gượng thêm nữa, ở dưới cái nắng chói chang thế này, mà phải đeo trên lưng thanh kiếm nặng mấy chục ký đi suốt buổi, vì thế tôi liên tục gật đầu “Thế.. cũng được…” Sau một lúc ngồi dưới tán cây lầm bầm chửi rủa Hùng Thập Đại, tôi chuẩn bị chợp mắt chút nghỉ ngơi, thì quận chúa bỗng nhiên nói “Thật ra, chàng cũng rất mến Hùng đại ca đúng không?” “Cái gì?” Tôi bật dậy nhìn chằm chằm quận chúa, người rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì ~ “Mặc dù bởi nói dối mà quen biết, nhưng cảm tình giữa hai người dường như rất tốt.” Quận chúa cười cười, ánh mặt trời hắt lên khuôn mặt trắng nõn của nàng thật đẹp. Sau khi bức bách chính mình phải mau hồi thần lại, tôi chép chép miệng “Ôi chao, ôi chao, vậy là người sai rồi. Đầu tiên, là bởi vì hắn muốn đánh cướp chúng ta, nên tôi mới phải tỏ ra quen thân hắn; Tiếp đó, toàn bộ những gì hắn làm đều là do hắn đơn phương tự nguyện thôi, tôi cũng đâu có mến hắn.” “Thanh kiếm này thì sao, nhìn thế nào cũng thấy nó là thứ không nên giữ, nhưng chàng lại liều chết đeo nó trên lưng cả buổi trời.” Quận chúa dùng ánh mắt “Ta hiểu thấu hết chàng đó” nhìn tôi. “Cái này… Không phải giống như hắn nói, là lỡ chúng ta gặp đám cướp khác, thì có thể dùng nó làm vật chắn sao.” Tôi vội vàng ra vẻ như vô tình đáp. “Ồ~” Lần này thì quận chúa lại dùng tới ánh mắt “Đâu cần phải che giấu” để nhìn chằm chằm tôi. “Đúng là Hùng Thập Đại là một người rất tốt,” Tôi chẳng dám nhìn trực diện với quận chúa, chỉ là lại cảm thấy ánh mắt nàng dường như còn nhìn tôi chăm chú hơn, “Có điều, tuy bề ngoài hắn nhìn vui tươi như vậy, nhưng lại là kẻ đáng thương…” “Đáng thương?” “À?” Thấy vẻ mặt nghi hoặc của quận chúa, tôi mới chợt nhớ nàng vốn không biết câu chuyện xưa giữa Hùng Thập Đại và Cầm Cầm, nên vội vàng chuyển đại sang đề tài khác, “Ừm… Không có gì, là tôi nói Hùng Thập Đại đã lớn tuổi thế, mà vẫn chưa cưới vợ, thật là đáng thương~ “ “Vậy còn chàng?” Quận chúa đột nhiên hỏi. “Cái gì?” Không phải là nghe không rõ, mà đây là câu hỏi ngoài ý muốn của tôi. “Không, không có gì.” Quận chúa tựa hồ cũng ý thức được đây là câu hỏi không thích hợp, cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi rốt cục vòng trở ra, nhìn vu vơ lên một mảnh cây cối. Vậy còn chàng? —— Linh tính mách bảo rằng, dường như điều quận chúa muốn hỏi là “Vậy còn chàng thì bao giờ định cưới vợ?” Không bằng, bây giờ nói cho nàng biết đi. Ngay bây giờ. Trong lòng tôi bỗng nhiên thật kích động. Tôi không cưới vợ, bởi vì tôi cũng giống như người, tương lai phải gả cho nam nhân. Cứ như thế, trực tiếp nói cho quận chúa đi. Chính là, ngay ở lúc tôi định hé miệng nói, thì bỗng có một cảm giác không biết từ đâu vọt đến ngăn cản tôi, Không được nói cho nàng, ít nhất bây giờ không được. Chợt, tôi cảm thấy sợ hãi, quan hệ giữa tôi và quận chúa, thậm chí cả quan hệ với Hùng Thập Đại, đều là được tạo ra từ lời nói dối mà thôi. Hay nói đúng hơn, là ngoài sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, tôi đã nói dối tất cả mọi người trên thế gian này. Tuy rằng, đối với những người khác việc nói dối ấy chẳng hề quan trọng, không có ảnh hưởng chút nào tới mọi người. Có khi bọn họ còn nói “Chúng ta tuyệt không để ý tới việc ngươi là nữ nha.” lúc phát hiện ra sự thật. Nhưng tôi vẫn sẽ đau lòng. Suốt mười tám năm sống vất vả che giấu thân phận, hóa ra chỉ để nhận được kết quả đó là việc làm thật vô ích ư? Cho dù sư phụ vẫn hay thường nói, làm thế là để “thuận tiện cho việc sống ở y quán” của tôi, nên cứ khăng khăng bắt tôi phải giả nam thế này. Trước đây khi chưa đầy mười tuổi, đã có lần tôi khóc chạy đến trước mặt sư phụ hỏi rằng, vì sao cha mẹ lại vứt bỏ con thế. Sư phụ chỉ trả lời một câu “Con không nên nghĩ rằng bọn họ muốn vứt bỏ con, mà hãy nghĩ có lẽ vì bọn họ không còn cách nào khác.” Đây đúng là một lý do miễn cưỡng. Nhưng không hiểu sao cái lý do miễn cưỡng ấy lại thuyết phục được tôi. Không phải muốn vứt bỏ tôi, mà bởi vì không còn cách nào khác. Tôi đã từng gặp không ít tình huống bất đắc dĩ, vốn là điều mình không muốn, nhưng vẫn phải đau lòng làm, cho nên tôi không có hận cha mẹ. Chỉ là, tôi vẫn luôn muốn có những người như cha mẹ ruột ấy ở bên cạnh, để luôn quan tâm chăm sóc đến tôi. Dù tôi cũng đã có sư phụ, nhưng vẫn cảm thấy thế chưa đủ… Quả nhiên, là tôi quá tham lam mà. “Nhược Hề? Chàng không sao chứ?” Chợt tôi nghe thấy giọng nói của quận chúa. Sự chú ý dần dần được kéo lại, tôi chuyển tầm mặt sang nhìn nàng, nàng có vẻ đang lo lắng. “Không có việc gì.” Tôi lắc đầu, sau đó nhìn vầng mặt trời rực rỡ trên cao. “Dường như chàng có tâm sự.” Quận chúa nhỏ giọng nói. “Vậy à, có lẽ do đói bụng.” Tôi hóp miệng làm ra một cái mặt hề, “Chúng ta đi thôi, hẳn cách đây không xa có một dịch trạm, tới đó, tôi phải ăn một bữa thật no!” Tôi thở hắt, hạ quyết tâm. “Chàng thật là…” Quận chúa vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu. Cho dù là vẻ mặt này cũng thật đẹp a. Rồi tôi bỗng phát hiện mình lại bắt đầu thất thần, liền vội vàng bắt buộc chính mình mau tỉnh lại, một hơi vác lên thanh kiếm kia —— Chết tiệt, Hùng Thập Đại, tôi sẽ không tha thứ cho huynh đâu…
vợ tôi là quận chúa